bái shuǐ liú jīn gǔ ,qīng shān sòng sǐ shēng 。qū chí sān chǔ yuàn ,shū hū yī kōng míng 。 白水流今古,青山送死生。驱驰三楚掾,倏忽一空名。
jīn yù mái gāo rǎng ,zhī lán kū dì xiōng 。lóng tóu gū hòu jìn ,péng chì shī qián chéng 。 金玉埋皋壤,芝兰哭弟兄。龙头孤后进,鹏翅失前程。
chóu biàn fēng yún sè ,bēi lián gǔ jiǎo shēng 。luò xīng cí shèng dài ,hán mèng bì jiā chéng 。 愁变风云色,悲连鼓角声。落星辞圣代,寒梦闭佳城。
yī xī lái jiāng yì ,cóng róng fù guó yīng 。dé yú qī jí měi ,gōng yà yǐn bīng qīng 。 伊昔来江邑,从容副国英。德逾栖棘美,公亚饮冰清。
dà shà wáng gū zhí ,qún rú yì lǎo chéng 。bái jū bēi lǐ xiàng ,liáng mù tòng zān yīng 。 大厦亡孤直,群儒忆老成。白驹悲里巷,梁木恸簪缨。
lǒng suí tiān xīn cǎo ,zhū hái mǎn jiù yíng .cāng cāng nán kě wèn ,yuán shàng wǎn yān héng 。 陇遂添新草,珠还满旧籝.苍苍难可问,原上晚烟横。
陈陶
陈陶(约812─888前)唐诗人。字嵩伯,自号三教布衣,岭南(今两广一带)人,一作鄱阳(今江西鄱阳)人,又作剑浦(今福建南平)人。早年游学长安,研究天文学,于诗也颇有造诣。举进士不第,遂耽情于山水之间,曾漫游江西、福建、江苏、浙江、河南、四川、广东等地。宣宗大中(847─860)年间,隐住洪州西山(在今江西新建县西)学仙,不知所终。陈陶终身处士,广有诗名。其诗多为旅途题咏或隐居学仙之词,消极出世思