fǔ shì rú shén yù ,lín fēng dú tì líng 。mù píng chūn cǎo lǜ ,bēi shé gǔ tái qīng 。 抚事如神遇,临风独涕零。墓平春草绿,碑折古苔青。
guī yù mái yīng qì ,shān hé yùn bǐng líng 。fā yán jīng biàn yòu ,wéi hàn dòng wén xīng 。 珪玉埋英气,山河孕炳灵。发言惊辨囿,撝翰动文星。
yùn cè qī gàn shì ,chí quán yù fǎn jīng 。jī yáng sī zhuàng zhì ,liú luò tàn tuí líng 。 蕴策期干世,持权欲反经。激扬思壮志,流落叹颓龄。
è mù rén jiē xī ,tān quán wǒ dú xǐng 。lún yuán wú jiàng shí ,dāo jǐ yǒu páo dīng 。 恶木人皆息,贪泉我独醒。轮辕无匠石,刀几有庖丁。
lù lù mí cáng qì ,guī guī shǒu qiè píng 。fèn róng líng dǐng huò ,gōng yì dòng cháo tíng 。 碌碌迷藏器,规规守挈瓶。愤容凌鼎镬,公议动朝廷。
gù guó jiāng cí chǒng ,wēi bāng jìng huǎn xíng 。dùn gōng mó bái bì ,fán shí lì qīng píng 。 故国将辞宠,危邦竟缓刑。钝工磨白璧,凡石砺青萍。
jiē rì zhāo dōng xià ,tuán fēng zhì běi míng 。hòu chén zūn guǐ zhé ,qián xí yǒng yí xíng 。 揭日昭东夏,抟风滞北溟。后尘遵轨辙,前席咏仪型。
mù xiù dāng yōu cuì ,xián shāng bú dǐ níng 。jīn kuā zāo chì yàn ,guāng cǎi kùn fēi yíng 。 木秀当忧悴,弦伤不底宁。矜夸遭斥鷃,光彩困飞萤。
bái yǔ liú tán bǐng ,qīng fēng xí dé xīn 。luán huáng yīng xuě rèn ,láng hǔ fàn yún píng 。 白羽留谈柄,清风袭德馨。鸾凰婴雪刃,狼虎犯云屏。
lán huì huāng yí zhǐ ,zhēn wú bì jiù shǎng .huán yuán jìn yí shuǐ ,hé shì liàn míng tíng 。 兰蕙荒遗址,榛芜蔽旧坰.镮辕近沂水,何事恋明庭。
温庭筠
温庭筠(812?─870?)唐末诗人和词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。温彦博裔孙。富有天才,然恃才不羁,生活放浪,又好讥刺权贵,多犯忌讳,因薄其有才无行得罪宰相令狐绹,取憎于时,故屡举进士不第,长被乏抑,终生不得志。大中十三年(859),出为隋县尉。徐商镇襄阳,召为巡官,常与殷成式、韦蟾等唱和。后来,归江东,任方城尉。咸通七年(866),徐商知政事,用为国子助教,主持秋试,悯擢寒